Thơ - Mưa Đà Lạt ...

   Xin Anh ba chữ tựa đề...
   Bỗng dưng thèm một cơn mưa bay trên mái tóc em trưa tan trường…Sợi nào sợi nhớ sợi thương? Sợi nào ướt đẵm chảy mòn câu thơ? Bỗng dưng mà có cơn mưa…

    Bỗng dưng nhớ quá ngày xưa…Xưa rồi. Trưa mưa Đà Lạt và người, câu thơ đối tượng một thời tương tư! Một thời tôi bắt đầu thơ. Một thời…em thật không ngờ em duyên! Trời mưa trên mái tóc huyền, em nâng nón lá che nghiêng nửa trời…Mưa bay ngang một ngọn đồi.

    Mưa bay ngang một ngọn đồi…mưa bay. Mưa mình không được kề vai, nên chi tôi nhớ, nhớ ai suốt đời. Em đâu có biết một người, tương tư em cả nụ cười vô tư! Nếu mà hồi đó đừng mưa?

    …thì nay đâu có bài thơ nhớ về! Đà Lạt à, một góc quê, một yêu quý lắm, một lìa, một xa. Chiến tranh và cuộc can qua. Một đám cưới vội, người ta theo chồng! Người ta tay bế tay bồng, tôi tay ôm súng bưng lòng nhớ thương! Mưa mù mưa suốt Trường Sơn, mưa tôi lính trẻ không còn mùa Xuân! Bắt đền em chút bâng khuâng…

    ….bắt đền ai dốc Bà Trưng mưa mờ? Tôi từ thấm thía bơ vơ / trời không mưa cũng đã mưa rất nhiều. Em đi khép cửa từng chiều, khép tôi con mắt buồn hiu mặt trời. Ước gì lúc đó mưa rơi, tôi xa thăm thẳm, tôi ngoài tha ma…

    Gặp nhau đây, thật? Mơ? Mà…Mà không là thật thì là bóng mây! Câu thơ tôi nước mắt đầy, em hao vóc dáng, tôi gầy trái tim…
 



Hết Mùa Bông Giấy

Bông giấy nhà bên sắp sửa tàn, nhưng người bên đó vẫn dung nhan, buổi mai, sáng sớm, xe rồ máy, chiều trở về như đóa cúc vàng…

Cúc nở hoa rồi, Thu nữa, Thu! Bao phen bông giấy đã thay mùa, lạ ghê người đẹp luôn là đẹp / như cúc vàng thêm khi nắng hoe…

Lạ ghê, mình lỡ như đò lỡ, mỗi độ Thu sang một độ buồn. Buồn chẳng có duyên và có cớ, lòng như chợt nắng chợt mù sương!

Ở đây đất khách, xa Đà Lạt, khi nhớ khi thương có nghẹn ngào, lòng tự nhủ lòng quên tất cả, tóc thề ai đó từng chiêm bao…

Năm mười bảy tuổi…người ta…bỗng / bước xuống đò ngang sang bên sông. Mình lính tráng chưa lần trúng đạn / cớ chi đau mãi vết thương lòng?

Nhìn qua hàng xóm, giàn bông giấy, người đẹp, người dưng dù mỹ nhân, thỉnh thoảng ngó theo và tưởng tượng: đào hoa y cựu dưới bàn chân…

Đào hoa y cựu nhà ai nhỉ, con dốc Bà Trưng những Tết nào / đào nở rồi tàn bay xuống dốc / bay theo người mộng tới phương nao?

Giàn bông giấy ở bên hàng xóm, ai đó không là ai cố nhân! Hoa cúc nở vàng thương quá đỗi, hoa tàn, ai chắc chửa tàn Xuân?

Nghĩ ai theo chồng mà rưng rưng. Đa đa sang sông xanh cây tùng. Mây trên cây tùng bay phớt phớt, Thu rồi không biết lạnh ai không…

Lê Bang Ích 



Tứ Tuyệt Tết
Thơ và em
Nửa Ðêm Trong Vườn Riêng Một Cõi
Áo trắng học trò
Hoa Trôi Bèo Giạt
Em là gái trời bắt xấu
Hai mùa Thu Đà Lạt
Chiến y làm đẹp phố phường
Hờn dỗi 
Bùi Giáng có sống đâu mà chết ?
Yếm trong thơ văn Việt Nam       
                                                                                
                                     
Kẻ trước người sau
Sinh năm
Làm Thơ Trên Computer
Lời mẹ dặn
Lời người điên
Lời Sơn Nữ
Một Cuộc Đồng Hành Hai Nẻo Đường Tu
Nằm vạ
Khóc Bào Huynh 
Vũng lầy
Truyện ngắn hay