Mưa ở quê tôi lạ lắm. Đó không phải là những cơn mưa bất chợt, vội đến, vội đi chóng vánh như mưa Sài Gòn. Mưa Đà Lạt buồn lắm. Những cơn mưa dài, rả rích, rả rích, nho nhỏ thôi nhưng có thể kéo dài đến mấy ngày. Mưa khiến đất trời âm u, không gian ướt át, những con đường đất đỏ trở nên lầy lội, trơn trượt, không khí trở nên lạnh lẽo, cỏ cây được tưới mát, được rửa sạch bụi trần, nhưng thiếu ánh mặt trời nên cũng trở nên âu sầu, buồn bã, gió lạnh thổi cơn từng cơn. Phong cảnh đượm buồn.
Mưa Đà Lạt đã tạo cảm xúc cho không biết bao nhiêu các nhạc sỹ, các nhà thơ, họa sỹ… để tạo ra những bài hát, vần thơ và bức tranh bất hủ. Nhưng mưa Đà Lạt cũng đã khiến cho bao nhiêu những con người chợt rơi lệ vì những kỷ niệm xưa cũ theo mưa trở về, bao nhiêu những người con phương xa đến Đà Lạt làm ăn đã không cầm được nỗi nhớ nhà, nhớ quê, nhớ người thân…, thậm chí có người đã bỏ cả sự nghiệp, cả công việc để về trở quê hay đến một vùng đất khác làm ăn vì không thể chịu nổi những cơn mưa buồn Đà Lạt.
Nhưng dưới những cơn mưa lê thê ấy, rất nhiều hôm, cha mẹ tôi vẫn phải mặc áo mưa, đầm mình trong những cơn gió lạnh để làm việc. Dưới con mưa, tất cả đều trở nên ướt át, khó chịu, lầy lội, trơn trượt. Nhưng công việc nhà nông, việc trồng rau, có những việc không thể đợi đến ngày trời nắng lên được. Những cây cà chua đang hồi sinh trưởng, cần được bón phân để xanh tốt, những chiếc lá bị nấm bệnh cẩn được lặt bỏ ngay đi, trước khi nó lợi dụng thời tiết ẩm ướt để lây lan cho cả vườn, những con bò cũng cần cỏ để ăn chứ không phải ngắm mưa mà sống được… Cứ thế, cứ thế, mẹ cha tôi lặn lội dưới cơn mưa khác nào những con cò trong câu ca dao cổ, để chở những ước mơ, những niềm hy vọng, những khát khao cho anh em chúng tôi.
Những dịp rảnh việc, thì mưa cũng là dịp để đổ bánh xèo. Cả nhà quây quần quanh bàn, thưởng thức những cái bánh nóng hổi vừa ra khỏi lò. Từng cái bánh mà mẹ đã dầm mưa đi ngâm gạo, xay bột, cha đã kiếm củi khô, nhóm bếp, anh em chúng tôi thì lặt rau, làm nước mắm. Đó là cái bánh của tình cảm gia đình thiêng liêng, của tuổi thơ hạnh phúc và đầm ấm. Có thể những cái bánh ngày ấy không nhiều thịt, nhiều tôm, không giòn, không béo… bằng những cái bánh mà bây giờ tôi ăn ở Sài Gòn hay bất cứ nơi nào khác. Nhưng với tôi, đó luôn là những cái bánh ngon nhất, tuyệt vời nhất.
Mưa gắn liền với những chảo bắp rang giòn rụm bên bếp lửa hồng. Cả nhà cùng ăn cùng trò chuyện vui vẻ. Lâu rồi, tôi cũng không có dịp để ăn lại món ấy. Không biết bây giờ, bắp rang có còn ngon như trước nữa hay không?
Những đêm nằm tại nhà, tại quê hương, nghe tiếng mưa trên mái tôn vội vã, nghe tiếng gió lạnh rít từng con qua những tàu lá chuối sau hè, khi sấm chớp đùng đùng đâu đó, mà thấy bình yên đến lạ. Bình yên, không phải là trời yên, gió lặng, mây trắng, nắng vàng… mà bình yên là giữa cơn vần vũ, bão giông của trời đất, vẫn nghe được sự ấm cúng, hiền hòa và đầy ắp thương yêu trong chính mái ấm gia đình mình… Được thấy đám em thơ đắm mình trong chăn ấm, trong giấc ngủ miệng vẫn tủm tỉm cười. Được nghe tiếng cha ngáy như cưa kéo gỗ, nghe nội lâu lâu lại ho một tiếng. Mọi thứ thật giản dị, gần gũi, nhưng cũng thật bình yên.
Giờ mưa đã tạnh, nhưng lòng người chưa tạnh. Mưa đã dứt rồi, nhưng kỷ niệm vẫn không nguôi. Sống là phải sống thật hạnh phúc để không phụ ơn cha mẹ đã một đời vất vả dưỡng nuôi. Sống là phải xây dựng được một gia đình êm ấm và bình yên như cha mẹ đã tạo ra cho mấy anh em con vậy. Sống là phải biết cho đi, biết san sẻ niềm vui và hạnh phúc cho đời…