Trẻ



                                                
Chưa nắm tay nhau đã dại khờ
sách đèn bút mực cũng bơ vơ
nhìn trăng, trăng lạnh ngoài song cửa                     
nghe gió ru thầm câu ngẩn ngơ ...


Áo Tím Ngày Xưa
“Con đường này…kỷ niệm
Ngày xưa (anh của em)
Vẫn khung trời thương mến
Và nhớ nhung trong tim

Đó rừng xưa chơ vơ
Đây hồn em cô quạnh

Chút tình Facebook
Bảo ngoài bắc trong mình đâu có bảo. Đà lạt kỳ... cứ bảo ở đâu đâu, thì y như là mưa ngâu tháng bảy. Mà bảo thiệt em ơi trăng huyền ảo, lẩn trong mây sao em cứ ghẹo anh. Gió với mưa trăng tối chạnh tình già; Phan Khôi còn trẻ ta đà sáu mươi.



Thầy cũ trường xưa
Trường Minh Đức nằm trên đường Dankia nối dài với đường Nguyễn Hoàng (nay Xô Viết Nghệ Tĩnh) cách trung tâm thành phố Đà Lạt chừng 6 Km, hướng núi Bà Langbiang. Năm 1962 trường được thành lập với 2 lớp Đệ Thất và Đệ Lục lúc này đã có tên là trường Minh Đức. Thầy Đặng Đức Anh giữ chức Hiệu Trưởng đầu tiên. Cơ sở không có, nhà trường phải mượn tạm nhà bà Paul

Phạm Công Thiện
Phạm Công Thiện là một thiên tài. Về học hành, ông không tốt nghiệp một trường đại học nào. Thậm chí, mảnh bằng tú tài cũng không có. Nhưng, với tài năng và tác phẩm của mình, Phạm Công Thiện được mời dạy ở một số trường đại học trong và nước ngoài. Từ năm 1966 đến 1970, Phạm Công Thiện giảng dạy và làm khoa trưởng khoa Văn học và Nhân văn của đại học Vạn Hạnh.

Áo trắng học trò
lâu lắm rồi nhìn lại em áo trắng
nét học trò quấn quýt thẹn đôi tà
dẫu tháng năm dài, thuở ấy, đã xa
anh vẫn thấy cứ như là gần lắm



Thương quá hương cau
Lũ trẻ thơ dạt ra hai bên cho xe chạy. Nắng bây giờ hết gay gắt, nhưng vẫn còn sáng loáng trên những tấm lưng trần. Tiếng hát bé bỏng xa dần. Em bây giờ lại trở về thành thị để tiếp tục bài vở, thi cử. Tự nhiên thấy quyến luyến đám trẻ nhỏ và những người tị nạn hiền lành, chịu đựng. Tự nhiên thấy không muốn xa những dãy trại tạm cư nóng hầm...



Vĩnh biệt Phạm Công Thiện
Mày hơn tao một tuổi mà mày đã “xong” rồi!..
Chết mà được, hỡi ơi, đời không buồn thêm nữa!
Hôm qua không mưa gió.  Mày đi.  Đi thản nhiên. 
Mày chắc nhớ chưa quên cái thời trên Đà Lạt…
Số 7, Trần Bình Trọng, cỏ rạp mày đi qua,
Hoàng Vĩnh Lộc, Bùi Giáng, sống chưa hết tuổi già…

Khánh Ly nói về Đalat
Đó là năm 1964, tôi và các con đang ở thành phố Dalat. Tôi vừa 18 tuổi, hai con, một gái, một trai. Ba mẹ con sống với nhau hồn nhiên như cây cỏ trong ngôi nhà hai từng rộng lớn vắng người, trên một ngôi đồi mà người ở đó gọi là đồi Miên – tên ông nội hai đứa nhỏ. Nhà không cổng ngõ, không hàng rào, đồi rộng thênh thang, từ hông nhà ngó xuống, là một thung lũng nhỏ xanh rì, nhìn mông ra xa thấp thoáng

Những ngôi trường ở Đalat trước 1975
Ngày 1.3.1920, ngôi trường đầu tiên của Đà Lạt được thành lập, đó là một ngôi trường Pháp mang tên École Francaise. Lúc đầu, trường chỉ có hai lớp: lớp mẫu giáo lớn (douzième) và lớp 1 (cours enfantin). Trường phát triển dần, đến năm 1930 có các lớp 1 (enfantin), 2 (préparatoire), 3 (élémentaire), lớp dạy đàn piano, tiếng Anh (Anglais), lớp dạy đánh máy chữ (dactylographie). Sau đó trường đổi tên