Áo Tím Ngày Xưa

                                 

“Con đường này…kỷ niệm
Ngày xưa anh của em
Vẫn khung trời thương mến
Và nhớ nhung trong tim

Đó rừng xưa chơ vơ
Đây hồn em cô quạnh
Màu áo tím ngày xưa

Sao giờ nghe buốt lạnh
Bao năm rồi trở lại
Đà Lạt buồn lối quanh
Thương thương màu áo tím
Của ngày xưa… đâu anh?
Con đường Hồ Than Thở
Hoang sơ nấm mộ sâu
Người em áo tím nhỏ
Đi tìm anh… anh đâu?”

Lệ Khánh
  (Em là gái trời bắt xấu) 



Hỏi tội anh

Hỏi tội anh: Sao ngày xưa không nói?
Khi anh nhiều lần đã gặp gỡ em,
Em người dưng, anh lớn hơn mấy tuổi,
Ngại ngùng gì chỉ thầm lặng nhớ thương ?

Em gái anh và em chung một lớp,
Là đôi bạn thân suốt mấy năm liền,
Hai tâm hồn đời học sinh vụn vặt,
Chưa bao giờ em có một niềm riêng.

Khi mỗi lần đến nhà anh thuở đó,
Bạn và em rủ rỉ chuyện tâm tình,
Anh lạnh lùng nhìn em làm em …sợ,
Cứ bâng khuâng “Hay anh ấy ghét mình” ?

Tuổi học trò sao mà nhiều lãng mạn,
Như con thuyền trên sóng nước đẩy đưa,
Em chưa có người thương đi bên cạnh,
Tan trường về áo trắng đẹp ngây thơ.

Thuở ấy tâm hồn em là gió lộng,
Gió muôn chiều, mà tình ở nơi đâu?
Em nào hiểu trong con người thầm lặng,
Anh đã cho em tình cảm ban đầu.
   
    
                                                       

Sao anh chỉ lạnh lùng và nghiêm khắc?
Chưa bao giờ anh nói chuyện với em?
Lòng ngây thơ em phân chia khoảng cách,
Dù gặp anh, em chẳng dám lại gần.

Anh là anh, em chỉ là em gái,
Hai cuộc đời, hai ngã rẽ khác nhau,
Bao năm qua chưa một lần gặp lại,
Sông nước vẫn trôi, mây vẫn ngang đầu.

Đến hôm nay vô tình em được biết,
Có một thời anh từng mến thương em,
Anh quá trẻ và em thì mới lớn,
Có nghĩa gì chút tình cảm mong manh.

Hỏi tội anh: Đã vô tình lắm nhé !
Thời gian qua và tình cũng qua rồi,
Nếu anh nói những gì anh suy nghĩ ,
Biết đâu bây giờ mình đã nên đôi ?

Em vẫn hiểu đó chỉ là số mệnh,
Tình như mây bay lạc bốn phương trời,
Lòng vu vơ đôi khi em vẫn trách:
Sao ngày xưa anh khờ thế, anh ơi !!!! 


Nguyễn Thị Thanh Dương