Mày hơn tao một tuổi mà mày đã “xong” rồi!.. Chết mà được, hỡi ơi, đời không buồn thêm nữa! Hôm qua không mưa gió. Mày đi. Đi thản nhiên. Mày chắc nhớ chưa quên cái thời trên Đà Lạt… Số 7, Trần Bình Trọng, cỏ rạp mày đi qua. Hoàng Vĩnh Lộc, Bùi Giáng, sống chưa hết tuổi già… Con Mộng Ngân hít hà: “Ôi mấy cha nội đó, Nhiều khi như mưa gió, ồn muốn nát nhà tôi”. Tao cũng đó một thời, khi mày về Yagut, Số 12 dưới hụp, một phòng đầy văn chương… Mày bỏ xuống Nha Trang, mày đi tu đạo Phật, Mày là người giỏi nhất: thuộc bảy hai vạn Kinh! Nhiều năm tao hỏi mình: Phạm Công Thiện đâu nhỉ? Ông Giáo Sư Lê Phỉ, nói: “Nó đã về Trời”. Hồi đó, mày, mày ơi, mày sống mà, chưa chết, Con Rắn còn bò miết trên Đồi Cù đấy thôi! Tao giận mày một thời, tu chi hai đường Đạo Con đường nào Sáng Tạo Con Rắn Cho Trần Gian? Mày không ở Tiền Giang, tỉnh mày viết Ý Thức. Mày làm ong hút mật trường Vạn Hạnh lêu nghêu… Thiện ơi có một chiều, mình gặp nhau ở Mỹ. Mày nhìn tao hỏi khẽ: “Đà Lạt giờ vui không?”. Hăm mốt năm trôi sông, bây giờ thì mày chết. Bảy mươi mốt tuổi, mệt, Thôi, mày đi bình an! Đà Lạt mình vội vàng sống một thời tạm bợ. Nước Mỹ không muôn thuở…mà mày đành Thiên Thu! |
Phạm Công Thiện, tuổi Con Rắn, 1941, sinh tại Định Tường (sau 4-1975 gọi là Tiền Giang). Tôi quen PCT đầu thập niên 1960, lúc đó PCT dạy tại trường Việt Anh 2 Hải Thượng Đà Lạt, GS Lê Phỉ Hiệu Trưởng. PCT từng trọ tại 7 Trần Bình Trọng, chủ nhà là cô Mộng Ngân con gái Đại Úy Quý tử trận tại Đơn Dương, nơi đạo diễn ciné Hoàng Vĩnh Lộc, thi sĩ Bùi Giáng cũng có thuê phòng trọ. PCT có thời ở tại 12 Yagut, phòng sous sol. Năm 1967, PCT về Nha Trang đi tu đạo Phật, sau đó về dạy tại Đại Học Vạn Hạnh Sài Gòn. Chúng tôi, PCT và tôi, gặp nhau lại, tình cờ, ở Nam California, năm 1990, tại nhà bà Tưởng Thị Kim Xuyến, lần duy nhất, và bây giờ tôi nghe tin PCT mất tại Houston, 8 tháng 3 năm 2011. PCT là người “tự tin”, rất “tự hào” mình…là Con Rắn!