Một Cuộc Đồng Hành Hai Nẻo Đường Tu

                                         Hai nhà Sư đi đâu, có việc.
Hai nhà Sư mãi miết, đi, đi…
Hai nhà Sư không nói với nhau chuyện gì
Nơi có việc, hai ông đi chưa tới.

Bỗng, trước mặt hai nhà Sư, vũng lội
Có một người con gái đứng run chân
Nàng muốn nhảy qua nhưng cứ đứng, ngập ngừng
Nàng sợ mình bước không qua vũng nước…

Có thể rồi thì nàng cũng phải bước
Chắc là nàng có công việc ở bên kia?
Hai nhà Sư lúc đó đã kề
Một ông đỡ nhẹ ngang lưng cô gái.

Mặt nhà Sư đi cùng ông tai tái
Lúc đó thì cô gái đã bình yên
Nàng cúi đầu, mái tóc nàng nghiêng
Che mặt hoa, mỉm cười duyên:  “Đa tạ!”

 
Nhà Sư làm ơn không đáp gì cả
Chỉ gật nhẹ đầu và tiếp tục đi
Bạn của ông không nói tiếng gì
Hai nhà Sư mãi miết đi đến nơi mà mình sắp tới…

Chuyện đến đây tưởng không có chi phải nói
Nhưng nhà Sư không-làm-chi hình như động tâm
Khi hai ông đến nơi, dừng chân,
Ông Sư bạn hỏi:  “Huynh tu hành tại sao làm vậy?”

“Hả?  Tại sao tôi bồng người con gái
Qua vũng lầy là đắc tội hay sao?”
Ông Sư bạn gục gặc đầu, gật đầu:
“Huynh tu hành phạm một năm điều cấm?”.

Ông Sư-làm-ơn hai bàn tay nắm
Ngó lên trời than thở với hư không:
“Cô gái đi không được, tôi bồng
Tôi để đó, đệ lại để lòng ôm ấp!”

Hai nhà Sư chấp tay Nam Mô A Di Đà Phật
Hai người đồng hành hai nẻo đường tu.
Chuyện làm ơn và chuyện gieo rắc hận thù
Hoa cỏ mọc bên nhau chỉ có bướm ong phân biệt!