kẻ trước người sau
cái còn nào chẳng mất
cái mất, mất gì đâu
Bạn tôi đã già rồi. Tám mươi lăm tuổi Trời… chắc cũng gần xa Đất. Tôi không theo đạo Phật mà cũng hiểu Tử - Sinh, chuyện không phải của mình mà do …cái Tâm định. Đất chẳng qua chỗ dính cuộc đời ta vậy thôi. Tất cả đều về Trời. Trời ở đâu? Ngước mặt! Thấy chớ mây ở Bắc gió thổi về biển Nam . Gió thổi qua núi non. Gió xoáy lòng rừng rú. Gió theo người lữ thứ, thổi ngược về Quê Hương… Ở đó là Tình Thương! Ở đó là Thánh Giá! Sống có vay có trả, thác chữ Vạn xoay tròn. Không ai ưng, ai oan, ngày cuối cùng phán xét. Ngày cuối cùng chưa hết nếu chúng ta vẫn còn muốn khom lưng cúi luồn mơ đền đài dinh thự, mơ làm cây cổ thụ đứng giữa trời tuyết sương… Bạn của tôi dễ thương không mơ màng gì cả. Đời chỉ một cái lạ: | ta Được Sinh Làm Người, đầu ai cũng đội Trời, chân ai cũng đạp Đất. Cái Còn nào chẳng Mất? Cái Mất, mất gì đâu? Một giấc ngủ Thiên Thu dài hơn Đời Hữu Hạn! Bạn tôi yêu không chán cuộc đời nên hiểu đời. Bạn tôi ngó lên trời, nghĩ thơm lừng nhang khói. Những gì bạn tôi nói là những gì tôi mong: Chúng Ta Có Núi Sông Do Thiên Thư Định Phận! Năm Bảy Lăm ai Thắng? Năm Bảy Lăm ai Thua? Chẳng qua là Cuộc Cờ khi nói điều Thua, Thắng! Có nhiều điều “chẳng đặng” cay đắng cũng đành thôi Ở cái tuổi về Trời xin một điều Tha Thứ Mỗi người là Khách Lữ, mỗi người một Tấm Lòng, Phật nói Có là Không, Chúa cho ta Điểm Tựa. Bạn tôi tin thế đó và sẽ đi bình yên! Ước chi tôi có Duyên được ra đi trước bạn… |