|
Từ Hai Câu Thơ Của Bùi Giáng Em ơi em đẹp vô cùng – đẹp vì có cặp má hồng dễ thương, đẹp vì có đôi môi son, mười móng tay đỏ chạm mòn tim anh… Em ơi em đẹp mong manh như chiếc lá ngọc trên cành kim cương. Nhìn em như ngắm hạt sương đêm qua còn đọng trong vườn bồng lai… Em ơi em đi bên ai, con đường sau bước bỗng dài thiên thu. Em về đâu nhỉ, về đâu, chiếc đò ngang nối chiếc cầu trăm năm? Nhìn theo em, cứ đọc thầm câu thơ Bùi Giáng từng làm hồi nao…Em ơi em đẹp thế nào mà ông Bùi Giáng cũng nao nao lòng? “Cô ơi cô đẹp vô cùng nhờ cô có cái lạ lùng bên trong!”. Cái lạ lùng? Cái lạ lùng! Cái chi thế nhỉ, có bồng được chăng? Biết hỏi ai, thì hỏi trăng. Vầng trăng buổi sáng trong ngần sắp tan. Mặt trời lên, nắng chói chan, mặt giai nhân chắc mơ màng khói sương… (*) Thơ Bùi Giáng, “Cô ơi cô đẹp vô cùng nhờ cô có cái lạ lùng bên trong”. Chắc Bùi Giáng có thấy cái đó rồi… |
Nửa Trăm Năm Gom Lại Một Ngày Bạn của tôi đã tới Sài Gòn. Bạn gọi tôi, người đầu tiên, qua phone: “Sài Gòn đẹp, đẹp…mà sao nước mắt chảy / trên mặt người tôi mới vừa hôn!”. Tôi biết người bạn tôi vừa nói, người đã chờ bạn tôi trở về đã rất nhiều năm. Họ có với nhau một mối tình rất cũ; rất xưa rồi, cũng hơn nửa trăm năm… Dĩ nhiên họ bây giờ hết trẻ…khi nước non muôn thuở vẫn non! Tôi nói với bạn tôi qua điện thoại: “Có cần không mình gửi về một chiếc khăn?”. Tôi tưởng tượng giữa Sài Gòn đổi khác, từ cái tên đến cảnh trí phô bày, có hai người đi tìm một bóng mát, bưng mặt nhau tìm lại tuổi hai mươi… Tôi tưởng tượng cả hai người không nhắc tôi làm chi cho bận trí, bận lòng. Bạn phone liền cho tôi thật tình đã thỏa: bạn gặp người xưa như tôi đã hình dung! Hai mươi tiếng đồng hồ bạn ngồi bó rọ, chắc bây giờ đang thả khói thuốc lên trời? Như nước thì non, tình luôn luôn trẻ, mong những đau buồn rồi nước mắt sẽ trôi… Tôi ngó những đám mây. Tôi ngó những cánh chim bay. Nhanh quá chứ, đường xa vạn dặm, nửa trăm năm gom lại một ngày… |