Áo xưa

thơ đinh hoàng kim

































Ngày nầy lại mặc áo nầy
(Áo người vợ trước đã may cho chồng)
Âm dương cách trở khôn cùng
Còn đây chiếc áo – tấm lòng trước sau.

Chút tình một thuở cho nhau
Bà đi để vết thương - đau đến giờ !
Sớm hôm khói tỏa trang thờ
Nắng mưa bóng ảnh tỏ mờ dung nhan.

Bà giờ lạnh lẽo áo quan
Tôi còn nối gánh muôn vàn đắng cay !
Qua bao tháng rộng năm dài
Bây giờ bạc tóc – chưa phai tấc lòng.

Tôi dù trải mấy long đong

Áo cơm, con kiếng đèo bòng nhiêu khê
Tình xưa hơn cả câu thề
Lòng luôn tưởng lúc vui kề tóc tơ.

Giữa trời nấm đất bơ vơ
Bà ơi, xin chứng lời thơ tặng Bà.


***

Nhớ Bà lại giở áo ra
Soi gương mặc áo xưa mà ngẩn ngơ
Bà đi đã tự bao giờ
Thương Bà ray rứt – trong mơ gặp Bà
Ngỡ sau một chuyến đi xa
Hãy còn như lúc đi ra đi vào
Ước gì mãi mãi chiêm bao
Để còn mãi mãi vui chào với nhau

Bây giờ ngọc đá vàng thau
Một mình mình biết mình đau một mình !

Hương hồn Bà có thiêng linh
Hãy như chiếc áo ân tình trắng phau
Hãy như vạt trước vạt sau
Hãy như hàng nút càng lau càng ngời.

Bà còn thương tưởng đến tôi
Một mai ta lại suốt đời bên nhau
Hai mồ xanh cỏ một màu
Ngàn năm mãi mãi hai đầu thanh xuân.


***


Tuổi già đã tới bên lưng
Ngày ngày phủi bụi ngó chừng áo xưa
Bồi hồi như nắng sau mưa
Như đêm rựng sáng, như trưa chớm chiều.
Càng già càng nặng thương yêu
Càng sâu ân nghĩa, càng nhiều xót xa

Bao giờ ta lại bên ta
Bao giờ ta lại chung hoa chung đèn
Bấy giờ gương vỡ lại lành
Bấy giờ bóng bóng, hình hình sóng đôi

Tôi với Bà  - Bà với tôi
Chung nhau thước đất, chung lời hẹn xưa

Giờ tôi như nén nhang thừa
Bà như một ánh sao mờ xa xăm
Lòng tôi cũng thể con tằm
Đến hồi hóa kiếp hãy còn vương tơ

Giữa trời chiếc bóng bơ vơ
Bà ơi, xin chứng lời thơ tặng Bà !