trời lữ thứ

đinh hoàng kim














                                                       

mắt đăm đăm nhìn những áng mây chiều
cánh chim bầu trời tây hẻo lánh
mặt trời dần buông tỏa lan cô quạnh
mênh mông tràn khung cửa hẹp ... chiều rơi ...
quãng đường xưa – màu áo bạc phơi
men rượu cũ – tình thơ túy lúy
tay trắng hào hoa – bút nghiên mộng mị
lời phôi pha, hề, tóc luống sương hơi !
thân lãng du khét bụi bên trời
tờ mỏng mảnh phai hương niên thiếu !
đã từng dứt áo ra đi
mà lòng hãy còn bận bịu
dặm đường xa – niềm cố quận nào khuây !
chén rượu đời
dở tĩnh
dở say
chân cứ bước mà đầu luôn ngoảnh lại
giờ ly biệt là buồn không thể nói
cháy lòng ta trong buổi tái hành !
ngậm ngùi thay
giấc mộng quẩn quanh !
đến chẳng biết
về đâu chẳng biết !
tóc cứ trắng như mây trời tha thiết
sơn đã cùng
thủy đã tận
rồi chưa ?
phương trời nào cho ta hết nắng mưa ? 




Tác giả